Sau một ngày dài ngồi lâu qùy mỏi của việc phượng tự trong đền thờ, tôi chỉ muốn được một giấc dài nghỉ ngơi trong quán trọ; nhưng tiếng động ở phòng bên cạnh đã làm tôi trở mình nhiều lần. Tiếng đi lại quanh phòng và tiếng sụt sùi khóc mỗi lúc một êm dần và tôi cố giỗ giấc mộng bằng cách ru mình đi vào giấc ngủ của tiếng êm đềm đi lại ở phòng bên cạnh cùng với điệu nhạc sụt sùi của tiếng khóc.
Đang say trong giấc mộng, tiếng động mạnh đâu đây đã làm tôi nhảy thót ra khỏi giường. Ngơ ngác nhìn quanh để tìm nguyên nhân nào đã đánh thức mình, bất chợt tôi nghe rõ tiếng động bên ngoài cánh cửa khép kín của phòng mình. Bước ra khỏi phòng để xem tình hình thế nào, tôi thấy qua ánh nến lấp lóe trong đêm tối ba bóng người lặng lẽ bước ra khỏi phòng bên cạnh. Tiếng khóc nức nở đêm qua và giờ đây việc ra đi âm thầm của ba bóng người đã không khỏi kéo sự chú ý của tôi. Với dáng điệu vội vã, ba bóng người đã bước ra khỏi quán trọ và lao mình vào màn đêm chập chờn đưa đến ánh sáng của ngày mới. Vì tò mò muốn biết họ đi đâu, tôi vội vã dò dẫm theo ba bóng người kia. Từ phía sau nhìn thẳng vào ba bóng người đi phía trước tôi nhận ra họ đều là những người phụ nữ. Họ đi mà không nói một lời gì với nhau và tất cả đều ôm một vật gì rất qúi trong hai tay để trước ngực. Đi được một quãng đường khá xa, tôi thấy một trong ba bóng người hình như có vẻ do dự và quay lại nói gì đó với hai bóng người kia. Chần chừ trong giây lát, một người đã mạnh dạn tiếp tục con đường đang đi và hai bóng người kia vội vã theo sau. Màn đêm giờ đây cũng đã tan dần để cho một hai tia sáng của ngày mới ló rạng, và qua làn sương mù tôi nhận ra đích điểm của các phụ nữ kia là cánh vườn rộng lớn.
Tới cổng vườn, ba phụ nữ đều đứng khựng lại và không một ai nói gì, cả ba đều ngó trước ngó sau hầu như để quan sát xem có ai theo dõi mình chăng? Nấp mình bên cây cổ thụ to lớn, tôi chợt nhớ ra các phụ nữ này đến đây thăm thi thể người thanh niên mới được chôn cất. Người thanh niên mà tôi đã nghe thấy những thầy Luật-sỹ trong đền thờ gọi là “thằng trời đánh”, và cũng được gọi là tiên tri trên môi miệng những người tin theo chàng. Vì bị kết án chết trong dịp ngày đại lễ, thi thể người thanh niên đã phải mai táng một cách nhanh chóng, vội vã. Có lẽ vì tin theo chàng và còn thương tiếc chưa được lăng tẩm xác chàng cách chu đáo khi chôn cất nên các phụ nữ đã đến để hoàn tất công việc.
Sau khi quan sát hồi lâu và không thấy bóng người qua lại, cả ba phụ nữ mở cửa vườn tiến vào. Đi sâu vào rừng cây cao lớn và rậm rạp, những phụ nữ đã đến trước một hang động nằm ở giữa vườn. Đứng trước cửa hang, họ thấy hòn đá to lớn đã được đẩy ra một bên, đồng thời giáo mác, áo quần và những ly rượu còn nằm ngổn ngang, la liệt. Tất cả những hỗn loạn mà họ chứng kiến như muốn báo rằng đêm qua đã có sự việc gì xảy ra và những lính canh đã bỏ chạy trốn trong lo sợ và hoảng hốt. Chưa biết sự gì đã xảy ra, bỗng dưng một thiếu phụ ôm mặt khóc nức nở. Vừa khóc bà vừa kể lể những tâm tình bà dành cho người thanh niên nay không còn nữa, và ao ước cuối cùng của bà cũng tan mất như sương mù của buổi sớm mai.
Từ trong chỗ ẩn núp tôi đã thấy và cảm được nỗi đau thương của người phụ nữ. Bà không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hang vì sợ phải đối diện với thực tế ---là thi hài người thanh niên không còn đó. Bà đã đau khổ thật nhiều khi đứng nhìn người trút hơi thở cuối cùng và nay còn gì đau đớn cho bằng khi phải giáp mặt với cái hang trống không? Nỗi nhớ và niềm đau của bà có cùng có độ. Định bỏ chỗ ẩn thân ra yên ủi người phụ nữ, bỗng tôi thấy bà ngồi bật dậy như cái lò xo, đứng lên và đi thẳng vào hang. Bà đi rất nhanh, nhưng cái mau lẹ của bà đã không thoát được con mắt dò xét của tôi vì tôi đã thấy bà bước đi với nét mặt tự tin và đầy hy vọng. Tôi không biết bà hy vọng vào đó sẽ thấy gì ---một xác chết hay một người sống; nhưng khi trở ra thì gương mặt bà tươi hẳn lên. Niềm vui bà tìm được trong hang huyền bí kia đã làm bà quên đi sự đau buồn, quên đi dĩ vãng đau thương và bắt đầu lại cho một ngày mới bằng cách chia sẻ với các bạn đồng hành những gì bà đã chứng kiến trong hang huyền nhiệm. Cả ba đều vui mừng hớn hở và chạy như bay ra khỏi vườn.
Bước ra khỏi lùm cây rậm rạp, tôi đến trước cửa hang, đứng đó và nhìn vào. Cái nhìn vào trong hang đã làm tôi nhìn thẳng vào vấn đề của người phụ nữ cũng như của chính mình và đặt nhiều câu hỏi như: Nếu bà cứ ngồi đó ôm mặt khóc thì niềm vui ai sẽ mang đến cho? Nếu cứ giữ mãi cơn đau mà không dám đương đầu với sự thật, đào sâu vào tận cung lòng thì làm sao tìm được lối thoát? Nếu không có hy vọng thì ai mà dám tiến tới? Những câu hỏi này và bao câu hỏi khác nữa liên tục hiện ra trong đầu tôi.
Quay mặt lại, tôi chậm rãi bước ra khỏi cánh vườn. Mặt trời đã mọc lên từ lúc nào và ánh sáng chan hòa khắp nơi. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ, và như những tia sáng của ánh mặt trời, đầu óc tôi sáng ra trong sự hiểu biết. Tôi nhận ra rằng: dù trong cơn đau của sự đời mang đến, ngồi đó thương hại cho chính mình mà không tìm và đào sâu vào cay đắng của đời thì làm sao ta thoát được cơn đau? Cũng như thiếu phụ kia dù biết rằng mình sẽ buồn khổ thêm một khi bước vào thấy hang trống không, nhưng nếu không đi vào thì làm sao có được niềm vui khi biết người đã sống lại?
Mải mê trong việc khám phá ra những hành động của người phụ nữ và tìm được một giải đáp cho chính mình, tôi giật mình khi nghe có tiếng động ngay bên. Ngẩng đầu lên, tôi nhận ra đó là anh thanh niên mà người thiếu phụ đã đến tìm. Nhìn tôi với ánh mắt thân mật người thanh niên khẽ nói: HY VỌNG LÀ BƯỚC ĐI CHO NGÀY MAI.
Vâng, hy vọng sẽ không còn đau khổ. Hy vọng sẽ là sức mạnh dìu ta tiến tới. Và hy vọng đưa ta đến cuộc sống muôn đời.
Hải Âu